Niềm an lạc hạnh phúc đích thực chỉ có mặt khi trong tâm bạn hoàn toàn
vắng bóng cái ta tham ái, chấp thủ. Khi bạn bị nó ràng buộc và sai sử
thì đời sống trở nên lẻ loi, khô cứng và mất hết quyền tự chủ. Cái ta ảo
tưởng là ý niệm không thuận theo sự vận hành tất yếu của Nhân duyên,
Nghiệp quả. Nó đối kháng và loại trừ những gì không phù hợp, hoặc tham
đắm chiếm hữu các đối tượng ưa thích, khiến cho bạn không có khả năng
làm chủ được chính mình, nên phiền não khổ đau cũng từ đây mà hiện hữu.
Bạn muốn thoát ra khỏi sự khống chế của cái ta ảo tưởng tà kiến, tạo nên
một cuộc sống an lạc và giải thoát, bạn cần phải thấy rõ ý đồ tạo tác
của cái ta trong từng giây từng phút.
Cái ta ảo tưởng là
trạng thái mê mờ không thấy rõ những gì đang xảy ra trong hiện thực. Đây
chính là đầu mối sinh ra các chủ thuyết tranh chấp gay gắt mà các giáo
chủ, các triết gia, các nhà thần học đua nhau tưởng tượng, sáng chế. Đức
Thế Tôn gọi những quan niệm này là ngã kiến, ngã thủ. Bạn có thể tạo
dựng ra một cái ta cho riêng bạn rồi mặc sức gán cho nó một số mỹ từ
theo thị hiếu của mình và lý tưởng với chủ trương ấy. Nhưng, dù thế nào
đi nữa ảo tưởng muôn đời vẫn là ảo tưởng, hoàn toàn không có thật. Tuy
vậy, dù là nỗi ám ảnh hay sự chấp thủ thì ảo tưởng này đã bám sâu vào
tiềm thức và ngự trị tâm hồn bạn, đến nỗi dù bạn chủ trương “vô ngã” thì
nó vẫn cứ âm thầm sai khiến bạn trong mọi hoàn cảnh.
Cái
ta ảo tưởng có mặt thì cái “của ta” cũng theo đó mà phát sinh và chúng
tạo thành quy trình “ái - thủ - hữu” của vòng luân hồi sinh tử khổ đau,
đây chính là cấu trúc kiên cố của nó. Thí dụ, khi bạn đem lòng thương
yêu một ai đó và muốn người ấy thuộc về sở hữu của mình mãi mãi. Nhưng
ban đầu người ấy đồng ý sau đó lại tránh né, phũ phàng và chia lìa, lúc
bấy giờ cái ta trói buộc, giam hãm bạn và dĩ nhiên bao nhiêu thống khổ
đồng thời hiện hữu. Ngược lại, nếu như người vợ hay chồng của bạn rất
xinh đẹp và dễ thương quá thì bạn lại lo lắng, cố thủ vì sợ mất! Như
thế, thái độ tham ái, chấp thủ và muốn trở thành là sản phẩm do cái ta
ảo tưởng tạo ra luôn trói buộc chúng ta.
Do
đó, nếu trong mỗi giây phút bạn không rõ biết những dòng tư tưởng đang
khởi lên trong tâm ý mình thì cái ta được hình thành. Và từ đó, mọi hành
động, nói năng và suy nghĩ đều tùy thuộc vào sự điều động của chính nó.
Những gì tốt đẹp dễ mến thì cái ta thu thập, tích lũy, chiếm hữu, duy
trì. Cái gì không ưa thích thì cái ta loại bỏ, khử trừ, xa lánh, hủy
diệt. Ví dụ, khi bạn viết ra một tác phẩm khá hay được nhiều độc giả
ngưỡng mộ, ca ngợi và quý mến, lúc này cái ta trong bạn xuất hiện sự
thỏa mãn, tự hào và niềm hãnh diện. Còn, khi bạn bị ai đó xem thường, sỉ
nhục thì cái ta biểu hiện mạnh mẽ để kháng cự, phẫn nộ và muốn loại trừ
đối tượng. Cái ta rất tinh tế và thiện xảo, nếu bạn không bình thản,
sáng suốt và nhạy bén để nhận diện thì khó mà thấy rõ được mọi hành tung
của nó.
Thực ra, nếu bạn biết quan sát cho
sâu sắc vào thân tâm và hoàn cảnh hiện tại thì chẳng có cái gì gọi là
ta và của ta cả. Bởi các pháp vốn vô thường, nó luôn luôn trôi chảy như
một dòng nước, bạn không thể nắm bắt, đo lường hay ước hẹn. Mọi sự vật
hiện tượng (pháp) đều phải nương vào nhau để biểu hiện và không có tự
thể riêng biệt. “Cái này sinh vì cái kia sinh, cái này diệt vì cái kia
diệt”. Chẳng có cái gì tồn tại độc lập để sinh ra vạn vật cả, bởi vì bản
chất của chúng vốn duyên sinh vô ngã. Ví dụ, sự có mặt của một bông hoa
được kết hợp bằng nhiều yếu tố không phải là hoa như nước, đất, phân,
không khí, ánh sáng mặt trời, v.v… Nếu hội đủ nhân duyên thích hợp thì
nó hiện hữu, đến khi hết duyên bông hoa ẩn tàng. Do đó, bông hoa không
có cái ta riêng biệt và không thuộc về sở hữu của ai cả. Cùng với ý
nghĩa này, Đức Thế Tôn dạy rằng:
“Này các
Tỳ-kheo, cái gì không phải của các ông, hãy từ bỏ nó. Từ bỏ nó sẽ đưa
lại hạnh phúc, an lạc cho các vị. Này các Tỳ-kheo, cái gì không phải của
quý vị? Sắc, thọ, tưởng, hành và thức, không phải của quý vị, hãy từ bỏ
nó. Từ bỏ nó sẽ đưa lại hạnh phúc, an lạc.
Ví
như, này các Tỳ-kheo, có người gom cành, lá của Jetavana này đem đốt
hay tùy duyên sử dụng. Quý vị có nghĩ rằng đem đốt hay tùy duyên sử dụng
chúng tôi? Thưa không. Vì sao vậy? Vì những cái ấy không phải chúng
con. Bạch Thế Tôn, những cái ấy không thuộc tự ngã chúng con. Cũng vậy,
này các Tỳ-kheo, sắc, thọ, tưởng, hành và thức, không phải của các ông,
hãy từ bỏ nó. Từ bỏ nó, các ông sẽ được hạnh phúc, an lạc” (Kinh Tương
ưng bộ III).
Chính bản thân mình còn không
thể gìn giữ được, vẫn phải tuân thủ theo tiến trình tự nhiên tất yếu của
sự sinh, già, bệnh, chết huống gì những tiện nghi vật chất bên ngoài
làm sao ta có thể nắm giữ được? Cấu trúc của con người gồm có sắc thân,
cảm thọ, tri giác, tâm hành và nhận thức. Tự thân của năm yếu tố này
luôn luôn thay đổi trong từng giây từng phút, không thực sự tồn tại lâu
dài và chẳng có cái gì nắm giữ được cái gì cả, chỉ có cái ta ảo tưởng mê
lầm mới muốn nắm bắt và cố thủ. Vì lẽ đó, Đức Thế Tôn dạy rằng:
“Vì
có ý niệm về ta cho nên có ý niệm về của ta, nếu không có ý niệm về ta
thì sẽ không có ý niệm về của ta. Ta và của ta đều là những ý niệm không
thể nắm bắt được, không thể thiết lập được. Những nhận thức sai lầm ấy
nếu phát sinh trong tâm ta sẽ kết thành những triền sử. Những triền sử
ấy được phát sinh từ những khái niệm không nắm bắt được mà cũng không
thành lập được. Phải chăng cái đó hoàn toàn chỉ là những nhận thức sai
lầm và những hậu quả nối dài của những nhận thức sai lầm ấy. Nếu qua sáu
đối tượng (sắc, thọ, tưởng, hành, thức và thế giới) ấy mà không thấy có
cái ta và cái của ta, vị Khất sĩ sẽ không bị vướng vào những ràng buộc
của cuộc đời. Vì không bị vướng cho nên không hoảng sợ, không hoảng sợ
cho nên đạt được Niết-bàn. Vị ấy biết luân hồi khổ đau đã chấm dứt, đời
sống phạm hạnh đã hoàn tất, điều cần làm đã làm, không còn bị sinh tử
nữa, và nhận thức được chân lý thực tại”. (Kinh Nhật tụng thiền môn năm
2000, kinh Người bắt rắn, Thiền sư Nhất Hạnh dịch).
Rõ
ràng, nếu cái ta nhận thức sai lầm thì cái của ta tức thời hiện hữu. Và
như thế, bạn dễ dàng bị nó đánh lừa, sai khiến phải nắm bắt cái này
hoặc loại trừ cái kia. Trong khi đó, nguyên lý của các pháp xưa nay vận
hành một cách tự nhiên và hoàn chỉnh. Bất cứ người trẻ nào rồi cũng phải
già, bệnh và chết; đói bụng thì phải ăn, khát nước cần phải uống; trời
hết mưa lại nắng. Rừng cây bị đốn phá, chất thải từ các nhà máy xí
nghiệp đến mức báo động khiến cho bầu khí quyển bị ô nhiễm, trái đất
ngày càng nóng dần lên thì sẽ tạo ra động đất, sóng thần, lũ lụt, hạn
hán… Các pháp vốn vận hành đúng theo tiến trình Nhân duyên Nghiệp quả
tương ứng, chúng ta muốn như thế nào thì pháp vẫn tùy thuận theo như thế
đó. Nhưng trớ trêu thay, pháp thì luôn luôn tự do và hoàn hảo còn bản
thân con người thì lại khổ đau. Thực ra, mọi vấn đề xảy ra trong cuộc
sống này đều có Nhân quả của nó, dù bạn có mặt trên cõi đời này hay
không thì mọi thứ vẫn diễn biến thuận theo quy luật tự nhiên. Hơn hết,
bạn chỉ cần buông cái ta ảo tưởng ra để cho pháp tự vận hành thì ngay
giây phút ấy là an lạc và giải thoát.
Từ bỏ
cái ta ảo tưởng bạn không thể dùng lý trí hay ý chí để đoạn trừ nhằm
đạt được như ý. Bởi những cố gắng để trở thành ấy vẫn rơi vào ý đồ vi tế
của cái ta tham vọng. Đơn giản, bạn chỉ cần lặng lẽ quan sát sự sinh
diệt, đến đi của các pháp mà không cần phải làm gì cả, nghĩa là trạng
thái tâm ý đang diễn biến như thế nào, bạn nhận biết y như thế đó thì
cái ta ảo tưởng tự động rơi rụng. Khi tâm hồn yên tịnh và sáng suốt, bạn
sẽ thấy rõ mọi vấn đề tương giao của cuộc sống, để từ đó bạn ung dung
tự tại sống tùy duyên thuận pháp, tạo ra niềm an vui hạnh phúc cho tự
thân và cho cuộc đời này.
Viên Ngộ