Tôi từng nghe kể như vầy,
Một thời Xá Vệ, tại ngay Kỳ Hoàn.
Thế Tôn cho gọi chúng Tăng,
Các thầy cung kính “thưa vâng” đáp lời
Thế Tôn thuyết giảng những lời,
Liên quan tu tập nên người từ tâm,
Là người rất đỗi ân cần,
Thương yêu trải khắp kẻ gần người xa
Tấm lòng nhân ái bao la,
Thật là thuần khiết, thật là cao thâm.
Hướng về tất cả chúng sanh,
Người từ tâm trọn quên mình mà thương
Không vì ái luyến vấn vương,
Không vì mong đợi chút đường lợi danh
Không vì ân nghĩa riêng đành,
Không vì cân nhắc với mình lạ quen.
Thương người quen lẽ tất nhiên,
Cũng thương những kẻ chưa quen bao giờ.
Xoá đi ngăn cách thân sơ,
Xoá đi ngần ngại hững hờ bấy lâu.
Tình thương lan toả đến đâu,
Giúp xây nơi ấy nhịp cầu cảm thông.
Người từ tâm đủ bao dung,
Đủ lòng độ lượng, đủ lòng thương yêu
Với người mưu hại đủ điều,
Bất nhân ác cảm gây bao hận thù.
Người từ tâm trước như sau,
Trải lòng ra mãi, đậm sâu thương người
Với người oán ghét bao đời,
Nguồn thương yêu ấy làm vơi tị hiềm.
Chuyện không hay chẳng trách phiền
Cho vơi bớt những nghiệp duyên với người.
Người từ tâm trước muôn loài,
Đem lòng thương xót cảnh đời không may.
Thương người sống kiếp đoạ đày,
Làm thân cầm thú nghiệp gây chẳng lành
Hoặc loài ngạ quỷ vô hình,
Hoặc trong địa ngục, tội tình vương mang.
Từ tâm như ánh trăng ngàn,
Dịu dàng soi thấu mọi đường trầm luân
Ở đâu có chúng hữu tình,
Thì nơi ấy có từ tâm hướng về.
Như tàng lá mát rộng che,
Chúng sanh vô lượng, tâm từ vô biên.
Tâm từ như suối triền miên,
Thấm vào mạch sống mọi niềm an vui.
Tâm từ làm gốc vun bồi,
Cho người cao thượng, cho đời vinh hoa
Thấy người khổ nạn khó qua,
Lòng mình đau xót như là khổ chung.
Thấy người hạnh phúc thành công,
Lòng mình sung sướng như cùng vui theo.
Thấy người lầm lỗi ít nhiều,
Lòng mình tha thứ, mến trìu càng hơn
Người từ tâm sống vẹn tròn,
Thương yêu bình đẳng, sắt son bền lòng
Cho dù không ước không mong,
Phước lành tự đến do công đức thành.
Một là ngủ được an lành,
Bởi lòng mình đã chân thành thương yêu
Bởi không lừa lọc dệt thêu,
Bởi không toan tính lắm điều chua ngoa
Tâm tình không gợn xấu xa,
Tham lam, sân hận, si mê mịt mờ.
Đầu hôm đến lúc tinh mơ,
Khổ ưu lặng tắt, thới thơ giấc nồng.
Hai là rời bước khỏi giường,
Lòng mình một mực bình thường yên vui
Khi đi đứng, lúc nằm ngồi,
Không còn tiếc nhớ đua đòi ước ao.
Từ tâm hoá giải đẹp sao,
Muộn phiền, sân hận tan vào hư không.
Lòng mình luôn giữ trắng trong,
Nguồn an lạc trải tựa đồng bao la.
Ba là từ ái lan xa,
Làm cho cảm ứng chan hoà cùng nhau
Ai ai cũng thấy mến yêu,
Đem lòng ngưỡng mộ người nêu tâm từ
Bốn là loài chẳng phải người,
Một khi cảm nhận biết người từ tâm.
Cũng dành cho những tình thân,
Hộ trì người được những thành tựu vui
Năm là thiên chúng cõi trời,
Xưa kia tu tập nên người từ tâm.
Thấy người nào tính ai lân,
Nay theo gia hộ để cùng tiến tu.
Sáu là hiểm nạn đang chờ,
Dầu sôi lửa bỏng mịt mù kiếm cung.
Cùng bao nhiêu thứ độc trùng,
Không sao xâm phạm đến vùng trú thân
Bảy do huân tập từ tâm,
Thác sanh Phạm chúng làm dân cõi trời
Được nhiều phước báo tuyệt vời,
Và tâm từ được trau dồi hơn thêm.
Tám là đầy đủ thiện duyên,
Người từ tâm biết thường xuyên chuyên cần.
Làm cho đức hạnh được thuần,
Thành vườn ruộng tốt gieo trồng đại bi
Đượm nhuần vô ngã, vô si,
Con đường giải thoát bước đi thêm gần
Khéo an trú, khéo tác thành,
Thân tâm an ổn, vững vàng lắng sâu.
Tâm từ khi được khéo tu,
Làm cho trói buộc bị mau yếu dần.
Không còn dấu vết tham sân,
Niết-bàn hiển lộ thênh thang giữa đời.
Thế Tôn thuyết giảng mấy lời,
Các thầy vui nhận, tin rồi làm theo.
Ban Biên Tập