Đừng e ngại việc nhỏ hay việc to. Nhặt một cây đinh có khả năng phá
hỏng ruột xe trên quốc lộ, gọi một cú điện thoại khi thấy ai đó cần cấp
cứu trên đường, ra tay chở che và hỗ trợ trong những tình huống phù hợp ở
đời thường… là những việc cần làm, thể hiện cho hạnh tu thiết thực của
một người cư sĩ trong thời đại hôm nay...
Hôi của - quá vô cảm
Nhìn dáng mặt khắc khổ
và ánh mắt khẩn cầu xin lại bằng lái xe của chàng thanh niên bị kẻ gian
móc túi trên xe buýt[i], mà báo chí đã liên tục thông tin trong những
ngày gần đây, trong tôi chợt dâng lên một cảm xúc uất nghẹn và thương
cảm đến nao lòng. Lần ngược lại những thông tin cũ từ các báo trong
nước, chuyện hiệp sĩ Minh Tiến ham bắt cướp nên mất trộm xe; chuyện
những đứa trẻ đánh nhau và người lớn chỉ đứng nhìn, chuyện những người
hôi của từ những tai nạn giao thông thương tâm… đã cho thấy một sự dửng
dưng, không động lòng, mà ngôn ngữ ngày nay gọi là thái độ vô cảm xã
hội, đã và đang hiện diện trong dòng sống sinh động của xã hội hôm nay.
Trong khuôn khổ của một người học Phật, chúng tôi muốn sẻ chia thêm về
thái độ cũng như cách hành xử cần có của người Phật tử nói chung, trước
những hiện tượng này.
Sống là sống với
Cần
phải thấy rằng, sống là sống với, không ở đâu bạn có thể sống một mình.
Với cái nhìn liên hệ duyên sinh, sự hiện hữu của mỗi con người, của mỗi
sự vật, hiện tượng… có quan hệ và liên hệ thâm thiết đến nhau. Chân lý
liên hệ duyên sinh này đã được văn học Phật giáo hiện đại khái quát hóa
theo kiểu văn chương như: Một con muỗi đập cánh ở rừng rậm Amazon thì ở
Philippine có gió mùa. Bằng cái nhìn tương tức và liên hệ đó, trong một
không gian xã hội thu nhỏ, có thể thấy rõ sự khổ đau hay bất hạnh của ai
đó, có sự liên đới trách nhiệm đến thái độ sống cũng như hành vi của
mỗi người, trong đó có bản thân ta. Do vậy, đừng bàng quan giương mắt
làm ngơ trước cái xấu, cái ác đang diễn ra trong xã hội, vì tưởng rằng
chuyện đó không liên quan đến bản thân mình. Cần phải hiểu rằng, cũng do
tư duy của mình, do thái độ sống của mình, do cách hành xử ích kỷ của
mình… mà cái xấu, cái ác đó có cơ sở để nảy sinh.
Không
chỉ trên phương diện liên hệ duyên sanh, trong mối liên hệ, tác động
giữa nghiệp chung (cộng nghiệp) của nhiều người và nghiệp riêng (biệt
nghiệp) của từng người, đã góp phần tạo ra những nỗi bất hạnh hoặc cái
xấu, cái ác. Vì lẽ, do nhân như vậy, duyên như vậy nên ta đã gặp nhau
trên cõi đời này, trong cuộc sống này, tại không gian này, với bối cảnh
xã hội như vậy. Không thể đơn phương trách đời, trách người, trách nhà
chức trách theo dạng thức Chí Phèo thời nay. Ở đây, cần phải thấy rằng,
tập tính sinh hoạt, không gian và bối cảnh xã hội có sự liên hệ sâu xa
đến phước báo cũng như dẫn nghiệp, hành động của mỗi con người. Ngành
khoa học nghiên cứu về tâm lý tội phạm cho thấy, có sự ảnh hưởng và liên
hệ sâu xa về dấu ấn tuổi thơ, không gian gia đình, bối cảnh giáo dục,
môi trường sống… có tác động rất lớn đến hành vi phạm tội của một cá
nhân. Thấy rõ mối liên hệ và bối cảnh sống cụ thể, để chúng ta nỗ lực
nhằm hoàn thiện mình, góp phần hoàn thiện xã hội và đặc biệt trước mắt,
là luôn giữ tâm rung cảm, trước những khổ đau cụ thể của mỗi con người.
Sự rung cảm trước khổ đau
Lòng
thương được xem là thuộc tính cơ bản của con người. Ở đâu có con người,
nơi ấy có tình thương. Làm người đúng nghĩa, yêu cầu bắt buộc là phải
có tình yêu thương đồng loại. Không có tình yêu thương đồng loại và
không rung cảm trước nỗi khổ đau của tha nhân, thì chưa phải là một con
người đúng chuẩn và đúng nghĩa.
Đạo Phật là
tôn giáo tiêu biểu cho tình thương. Là một người Phật tử, lẽ tất nhiên
tình thương dành cho con người bao giờ cũng lớn hơn người bình thường.
Vì lẽ, tình thương của một người Phật tử đúng nghĩa không chỉ dừng lại ở
tình thương đồng loại, mà còn mở rộng thương cả vạn loại sinh linh.
Trước những bất hạnh, khổ đau của tha nhân, cũng như khi đối diện với
cái xấu, cái ác đã và đang len lỏi xuất hiện trong hiện thực sống này,
người con Phật cần phải giữ tâm rung cảm như là chuyện của chính bản
thân mình. Mắt thương nhìn cuộc đời là hạnh nguyện của mười phương chư
Phật mà tiêu biểu là hạnh nguyện của Bồ tát Quán Thế Âm. Hạnh nguyện đó,
đã là người Phật tử thì phải nỗ lực noi theo và thực hiện.
Trước
mắt, phải giữ tâm rung cảm, không xơ cứng, chai lỳ trước nỗi khổ đau
của đồng loại, tha nhân. Dẫu biết rằng, chỉ giữ được tâm rung cảm như
thế thôi cũng đã là một điều rất khó, trong dòng chảy phức tạp của đời
sống này. Bởi lẽ, một khi năng lực bảo hộ và quản lý của nhà chức trách
vẫn tồn tại những giới hạn, một khi tham dục lên ngôi và thói quen thụ
hưởng tăng dần, một khi cái xấu, cái ác luôn đoanh vây và xuất hiện hàng
ngày, một khi sự mưu mô, lừa lọc hiện diện khắp nẻo và niềm tin giữa
con người và con người đang tụt hạng ngay cả trong những mối liên hệ,
quan hệ với người thân… thì thái độ vô cảm sẽ lặng lẽ, âm thầm xuất hiện
và tạo nên những hệ lụy kéo theo trong cuộc sống này.
Ở
đây, theo quan điểm xuyên suốt của Phật giáo, không rung cảm trước nỗi
khổ đau của đồng loại, tha nhân thì chưa phải là người Phật tử đúng
nghĩa. Vì lẽ, không rung cảm trước đau khổ của con người, đó chính là
tội ác. Do đó, với cái nhìn tích cực và chủ động, người Phật tử phải xem
việc giữ con tim rung cảm trước nỗi khổ đau và bất hạnh của con người
là một hạnh tu. Một khi hạnh tu này thuần thục, khi nhân duyên chín muồi
và hoàn cảnh sống đủ điều kiện, người Phật tử dễ dàng biến lý tưởng
sống cao đẹp của hạnh tu trở thành hành động hiện thực, góp phần giải
quyết từng nổi khổ đau cụ thể trong đời.
Phụng sự và dấn thân, hạnh tu ở mọi thời đại
Với
Phật giáo, phụng sự tha nhân được xem là hạnh tu của mọi thời đại. Ngay
bản thân Đức Phật là cả một bài học sáng ngời về hạnh phụng sự, dấn
thân. Đọc lại trang sử Phật hào hùng qua các thời đại, có thể thấy rõ
hạnh nguyện cứu người, giúp đời của các thế hệ tiền nhân trong Phật giáo
luôn được hậu thế ngưỡng vọng và tôn xưng.
Trong
tư duy Tục đế, lẽ tất nhiên, chúng ta còn rất lâu mới thành Phật và con
đường cao tột đó, ta chưa thể bước vào chặng cuối của hành trình. Mặc
dù vậy, đã là con Phật, ít nhiều chúng ta cũng hội tụ những tố chất như
Phật, và một trong những tố chất đó, chính là tinh thần tự nguyện phụng
sự và nỗ lực, dấn thân. Ở đây, điều cần phải minh định trước tiên là sự
phụng sự và dấn thân trên cơ sở hoàn cảnh sống và nghiệp lực của riêng
mỗi con người.
Tùy theo điều kiện của mình
mà ta có thể lựa chọn một sự phụng sự, dấn thân thích hợp. Thái độ đó
cần phải hành xử như việc cứu người đuối nước. Phải ý thức rằng năng lực
của mình ra sao và sức nặng của kẻ kia thế nào để cả hai không bị chìm
xuống nước. Nói rõ hơn, phụng sự tha nhân phải có sự quán sát của trí
tuệ. Bởi lẽ, với hoàn cảnh sống của một người Phật tử bình thường, có
những rủi ro và hạn chế nhất định, trong sự dấn thân và phụng sự tha
nhân.
Tư duy rõ ràng về điều này để có thể
lựa chọn cho mình một phương cách sống dấn thân và phụng sự phù hợp.
Đừng e ngại việc nhỏ hay việc to. Nhặt một cây đinh có khả năng phá hỏng
ruột xe trên quốc lộ, gọi một cú điện thoại khi thấy ai đó cần cấp cứu
trên đường, ra tay chở che và hỗ trợ trong những tình huống phù hợp ở
đời thường… là những việc cần làm, thể hiện cho hạnh tu thiết thực của
một người cư sĩ trong thời đại hôm nay. Hơn đâu hết, đã là một cư sĩ
trong đời, phải sống làm sao để sự hiện hữu của mình ngoài ý nghĩa với
người thân, vợ con, còn phải có ý nghĩa với những hoàn cảnh thương tâm
khác.
Với một đất nước có trên 45 triệu
người theo đạo Phật như đất nước Việt nam[ii], nếu như mỗi người cư sĩ
Phật tử đều ý thức và rung cảm trước khổ đau của đồng loại, tha nhân và
nỗ lực dấn thân, phụng sự, thì đó là một tín hiệu đáng mừng cho đạo đức
xã hội hôm nay. Trong khuôn khổ những nỗ lực trước mắt, người cư sĩ phải
sống làm sao đừng bao giờ để xảy ra tình trạng, ngày đến chùa tụng kinh
đều đặn, nhưng khi gặp chuyện bất hạnh của người thì ngoảnh mặt, quay
lưng. Kinh Phật, ta có thể bắt gặp ở thực tế đời thường và bản kinh đó
có ý nghĩa không những cho bạn, cho tôi và cho tất cả những ai đang cầu
mong vơi khổ.
Chúc Phú