Khi được hỏi về sự thành công thì ta thường nghĩ ngay đến nghề nghiệp của mình. Đây cũng là lẽ đương nhiên, vì khoản thu nhập hay vị trí trong xã hội có ảnh hưởng rất lớn trong đời sống của hầu hết mọi người. Nhất là tại thời điểm này, kinh tế toàn cầu đang suy thoái trầm trọng, nhiều công ty phải đóng cửa, nhiều tập đoàn bị phá sản và vô số người bị mất việc, cho nên nó đã trở thành thứ nhạy cảm hàng đầu khi người ta ngồi lại với nhau mà không ai dám nhắc tới hai chữ thành công.
Vậy nên ít khi nào ta hỏi ngược lại
người kia hay tự hỏi chính mình: thành công là thành công về cái gì?
Thành công phải có đối tượng của nó, cụ thể là lĩnh vực nào, chứ không
phải cái gì cũng thành công thì mới được gọi là thành công. Như ta đang
sở hữu những thứ tiện nghi sang trọng đắt tiền, hay vị trí xã hội mà rất
nhiều người mơ tưởng, thì không lý do gì ta không tự nhận mình là kẻ
thành công. Nhưng khi có được những thứ đó trong tay thì hạnh phúc gia
đình lại đổ vỡ, người thân không muốn nhìn mặt ta nữa, hoặc ta không thể
tin tưởng và cảm thông những người bạn xung quanh…thì ta có được gọi kẻ
thành công nữa không? Có đấy, nhưng chỉ thành công về mặt vật chất, còn
đời sống tình cảm thì thất bại nặng nề.
Còn nếu ta cho
rằng tình yêu của ta là nhất, trên cõi đời này không còn thứ gì quan
trọng và tuyệt vời hơn thế nữa, để rồi ta lao theo nó như con thiêu thân
bất chấp mọi thứ đang xảy ra chung quanh và phía trước. Ta bỏ ra rất
nhiều thời gian, tiền của, năng lực và cả những phẩm chất quý giá trong
tâm hồn để nắm bắt nó. Ta không cần chăm sóc bản thân, không buồn quan
tâm tới việc làm hay những mối quan hệ chung quanh để giữ gìn nó. Ta tập
cho mình thói quen ganh ghét hay ăn thua đủ khi người kia không hết dạ
với mình. Giả sử người kia đã thuộc về ta rồi thì ta có thật là kẻ thành
công không? Có đấy, ta đã thành công về khả năng chinh phục kẻ khác,
nhưng lại thất bại với chính mình.
Thành công ở bên ngoài
Ta luôn chịu
ảnh hưởng bởi tâm thức cộng đồng, luôn bị cuốn theo dòng chảy mãnh liệt
của cuộc sống, nên không dễ gì có được chánh kiến (right view) của riêng
mình. Dù ta đọc sách thánh hiền, được người hiểu biết hướng dẫn, hay do
chính ta suy nghiệm lấy thì ta cũng không đủ can đảm để bước theo hướng
đi sáng đẹp mà mình đã tìm ra. Tại vì hướng ấy rất cô độc, gần như mọi
người đều đổ xô theo hướng tìm kiếm quyền lợi vật chất hay thỏa mãn danh
dự, chứ không còn thiết tha gì với giá trị đời sống tinh thần.
Bây giờ bước ra
đường phố ta không khỏi ngẩn ngơ trước dòng người đông nghẹt, nhưng ai
nấy cũng đầy vẻ căng thẳng và hối hả như đang chạy tìm một cái gì đó. Họ
không biết mình đang đi tới đâu, ai vừa lướt ngang qua mình, thì làm
sao có thể nhìn nhau bằng ánh mắt trìu mến, hay tặng nhau một nụ cười
thân thiện. Ngồi cạnh nhau trên xe buýt hằng giờ nhưng không ai chịu bắt
chuyện, vì dường như ai cũng đang rất bận rộn với những kế hoạch trong
đầu. Họ gặp nhau ở công ty nhưng cũng không thể dừng lại hỏi người kia
có khỏe không và chờ đợi câu trả lời, vì họ có cảm tưởng như vậy là mất
một vài giây phút quý giá trong đời, thay vì tranh thủ lao đầu vào các
tờ nhật báo, lên internet để tìm kiếm những thông tin mà họ cho là hữu
ích cho sự thành công.
Nhiều người lại
không thích người khác hỏi thăm mình. Họ luôn nghĩ sự hiện diện của
người kia là không cần thiết hay sẽ làm cho mình mất tự do. Tại vì họ
không muốn công khai với người khác về sự thất bại của mình trong công
việc làm ăn, và họ có thể nghĩ người kia đang tìm cách để cạnh tranh hay
hạ gục mình giữa thương trường. Vì vậy mà bây giờ thương trường đã trở
thành chiến trường khốc liệt, trong đó, ai không có đủ sự khôn ngoan và
chiêu thức tinh xảo thì phải chấp nhận trở thành kẻ chiến bại. Để rồi
con người ngày càng tự biến mình thành cỗ máy vô tri và mất dần tình
người với nhau. Đến lúc không chịu đựng nổi cảnh sống “máy móc” và hời
hợt như vậy nữa, thì họ chui mình vào vỏ bọc của sự cô đơn, lạnh lùng,
và làm những quyết định hết sức lầm lẫn.
Sự thành công
như thế vốn đã mang theo tính chất của sự hủy diệt rồi. Thà tài sản bị
tiêu tán thì ta vẫn còn cơ hội tìm lại được, hay ta vẫn còn nhiều điều ý
nghĩa để sống, nhưng một khi những phẩm chất linh thiêng trong tâm hồn
như sự bình an, lòng thương xót, tính thật thà, đức khiêm cung… bị băng
hoại thì có khi cả đời ta cũng không sao thiết lập lại nổi. Một kẻ sống
không có chất liệu đạo đức là một kẻ thất bại thảm hại. Sống mà không
thể yêu thương hay không được yêu thương thì có khác gì những loài ma
đói!
Cho nên ta đừng
quá hốt hoảng hay buồn chán khi ta đang là kẻ chiến bại trong chiến
trường kinh tế. Nếu ta vẫn còn khả năng ngồi yên để uống một chén trà
nóng với bạn bè, vẫn còn kiên nhẫn để lắng nghe người thương chia sẻ,
vẫn còn biết rung động trước những cảnh đời trái ngang, vẫn còn sốt sắng
đứng ra bảo bọc kẻ khác thì ta hãy ăn mừng đi. Vì đối với gia đình, với
xã hội, với đất trời này ta là kẻ đã sống trọn kiếp con người.
Vậy nên có thể
nói, thành công với chính mình thì ta sẽ dễ dàng thành công với tất cả,
nếu thất bại với chính mình thì ta không bao giờ giữ được những thành
công khác. Cụ Nguyễn Du cũng đã từng nói: “Sao cho trong ấm thì ngoài
mới êm”, ta đừng bao giờ quên nguyên tắc điều hợp cuộc sống quan trọng
này. Giờ phút nào ta vẫn còn chạy vòng ngoài để tìm kiếm sự công nhận,
hay tích góp thêm tiền bạc mà bỏ bê những người thân yêu trong gia đình
hoặc chính tâm hồn mình, thì giờ phút đó ta vẫn chưa cắm rễ vào sự sống,
chưa thực sự biết sống, hay chưa tìm ra lẽ sống.
Thành công với chính mình
Sự thống trị
của cơ sở vật chất đã làm cho bao lớp người không tìm thấy giá trị đích
thực của cuộc sống này là gì. Nhiều bạn trẻ khi đã lấy được chứng chỉ
Đại học rồi mà cũng không dám bước vào đời, họ nghĩ phải tiếp tục đào
xới kiến thức trong học đường vài năm nữa để lấy thêm chứng chỉ Cao học
hoặc ít nhất là phải có thêm một chứng chỉ nào khác nữa thì mới đủ tư
cách để bước vào ngưỡng cửa thành công. Trong đầu hầu hết các bạn trẻ
đều luôn nghĩ đến việc kiếm thật nhiều tiền, phải chứng tỏ cho mọi người
thấy được tài năng của mình trong khi còn sung sức thì mới hài lòng với
chính mình. Nhiều bạn có cơ hội tiến thân là nắm bắt ngay, những người
chưa đủ thực lực cũng chen chân và tìm mọi phương cách để gây sự chú ý
của người khác, đánh bóng tên tuổi mình. Với họ, được nhiều người biết
tới, dù đó là sự tai tiếng (scandal) cũng đã là một sự thành công vẻ
vang rồi. Thật đáng sợ!
Làm sao để nói
cho các bạn trẻ ấy biết rằng cái gì cũng có cái giá của nó, giây phút
đón nhận hậu quả của những hành động sai lầm rất khủng khiếp. Làm sao để
phân tích cho họ thấy được bản chất thật của cuộc sống là gì, làm sao
để giúp họ xác định lại đâu mới là mục đích chính của đời sống? Hay là
“đoạn trường ai có qua cầu mới hay” (Nguyễn Du), chắc là đôi lúc ta cũng
nên để cho các bạn ấy phải chịu vấp ngã vài lần thật đau thì may ra mới
bừng tỉnh mà định vị lại cuộc đời mình, chứ không dễ gì ngăn cản nổi sự
háo thắng và liều lĩnh của họ một khi đã lún sâu vào danh vọng.
Các nhà phân
tâm học tây phương thường hay nhắc nhở rằng nhà trường chỉ cung cấp cho
ta 25% kiến thức, còn cuộc sống trải nghiệm mới cho ta 75% kiến thức ta
cần. Sự lầm lẫn về phương tiện sống và mục đích sống đã khiến cho rất
nhiều thế hệ học sinh ra trường khủng hoảng về sự lựa chọn hướng đi cho
cuộc đời mình. Họ không dám bước vào đời vì họ sợ mình thua sút người
khác, mình sẽ không phải là sự lựa chọn tối ưu của những công ty danh
tiếng, mình sẽ không dễ dàng chinh phục được những đối tượng có quyền
lực. Có bao nhiêu bạn trẻ đã dành trọn nguyện vọng của mình cho việc tìm
kiếm giá trị hạnh phúc chân thật, phương cách nào để làm chủ được bản
thân, hay làm sao để bảo vệ môi sinh, cứu giúp trẻ em đói, hoặc giữ gìn
truyền thống văn hóa dân tộc?
Nhưng câu hỏi
đó vẫn luôn bị xem là xa vời, phi thực tế. Tiền bạc hay danh vọng mới
đích thực là tâm nguyện hàng đầu của giới trẻ bây giờ. Nhưng các bạn ơi,
thành công ấy sẽ đưa ta đi về đâu? Đành rằng đời sống ai cũng cần những
tiện nghi đó, nhưng nếu ta không thể thành công trong những lĩnh vực
sâu sắc khác của đời sống thì ta sẽ thấy đời sống này rất vô vị và trống
rỗng. Tại vì những cảm giác sung sướng của sự thành công kia sẽ mau
chóng đi qua, nó sẽ để lại cho ta một nỗi cô đơn mà không có ai chia sẻ
được. Đó cũng là lý do tại sao kẻ có nhiều quyền lực chính là kẻ cô đơn
nhất.
Ta hãy trở về
tìm lại sự thành công nơi chính mình. Hãy học cách lắng đọng tâm thức,
không để đầu óc suy nghĩ vẩn vơ; hãy cố gắng luyện tập làm chủ một cơn
giận, nhận diện và chuyển hóa những năng lượng độc hại như lòng tham,
tính ích kỷ, thói quen so đo tính toán với mọi người. Hãy tìm cách khơi
dậy những phẩm chất quý giá trong tâm hồn và những năng lực tiềm ẩn chưa
có điều kiện phát sinh. Ta hãy tập cho thành công những bước chân thong
thả, những buổi ăn cơm đầm ấm với gia đình, hay những khi lắng nghe khó
khăn của người khác. Sự thật cuộc đời này không có cái thành công lớn
hay nhỏ, mà chỉ có cái đem tới cảm xúc nhất thời hay giá trị hạnh phúc
chân thật mà thôi.
Núi muôn đời vững chãi
Mặc tuyết phủ sương giăng
Ta đã tìm thế đứng
Hay vẫn còn lăng xăng?
Thích Minh Niệm