Tình thương sẽ không còn khi người ta cần ngon miệng - HT. Thích Thanh Từ
Tình thương là cây linh dược trị lành mọi bệnh khổ của chúng sanh. Vậy mà, con người nỡ đang tay bẻ cành chặt nhánh khiến nó sắp lụi tàn. Cũng may! Nó còn sót lại vài cành già và đang nẩy ít chồi non. Mong rằng nhân loại nhận thức được giá trị tuyệt vời của nó, ra công bảo vệ, vun tưới cho nó phát triển sum sê, thật là hạnh phúc vô vàn của nhân loại. Vô tình hay cố ý, chúng ta phá hoại cho cây linh dược tàn lụi đi, đây là một mất mát lớn lao của nhân loại, không có gì bù đắp được.
Tình thương sẽ không còn khi người ta cần ngon miệng
Chú
Ba nhà ở gần chùa, chú nuôi một con gà mái, đẻ được một đàn gà con. Ðàn
gà con mỗi con đều tròn trịa dễ thương. Sáng nào chú cũng hốt một nắm
gạo ra đứng trước sân kêu "túc, túc", gà mẹ dẫn đàn gà con chạy ùa ra
vây quanh chú, mổ những hạt gạo do chủ rải, chúng nuốt ngon lành. Chú
nhìn đàn gà con có vẻ trìu mến. Có lẽ đàn gà con cũng nhìn chú là ông
chủ quí kính đang yêu thương nuôi dưỡng chúng. Tình của chú Ba và đàn gà
con càng ngày càng sâu đậm hơn. Trải mấy tháng sau, đàn gà con đã lớn
thành gà giò (gà vừa ăn thịt). Hôm nay nhà chú Ba có khách, cũng như mọi
hôm, sáng chú nắm gạo ra giữa sân đứng kêu "túc, túc", đàn gà chạy lại
bu quanh chú, vừa bỏ gạo chúng ăn chú vừa chụp lấy một con. Con gà bị
chụp la hoảng lên, đàn gà còn lại chạy tứ tán. Tiếng la thất thanh của
con gà không làm động tâm chú chút nào. Sau đó, nó còn bị cột chân, và
cuối cùng lôi ra cắt cổ. Tiếng la cứu mạng và gắng sức vùng vẫy đành
đạch để thoát chết của con gà, không làm sao lay chuyển được ý định của
chú. Thế là xong một đời của con gà, để làm mồi ngon cho người chủ mến
thương trước kia. Tình thương của chú Ba đối với đàn gà con, chỉ có khi
chưa cần làm thức ăn ngon miệng. Ðến khi cần thịt gà làm thức ăn, thì
tình thương ấy liền biến đi như mây khói!
Ở
chùa có nuôi hai con chó, một con tên Tiểu Hỷ, một con tên Tu Tu. Sáng
nào hai con cũng vật lộn nhau ành ạch ở trước sân, hai đứa săn đuổi
nhau, đè cắn cạp nhau một cách thân tình. Mỗi khi trông thấy hai đứa đùa
giỡn nhau, tôi cũng vui lây. Dù là súc sanh, chúng cũng biết vui đùa,
cũng biết thân yêu nhau như con người nào khác. Song, khi thằng Tiểu Hỷ
được quí Cô cho một tô cơm, đang ăn ngon lành, thằng Tu Tu chạy đến gần,
thằng Tiểu Hỷ liền nhe răng hầm hừ, thằng Tu Tu đành lấm lét tránh xa.
Ngược lại cũng thế, khi thằng Tu Tu đang ăn, thằng Tiểu Hỷ lại gần, cũng
bị thằng Tu Tu nhe răng hầm hừ. Sau bữa ăn chúng cũng vui vẻ chơi lại
với nhau. Qua hình ảnh hai con chó, chúng ta thấy khi có món ngon, khi
cần no bụng mình, tình đồng loại không còn có mặt. Chúng có thương nhau
không? Nếu không thương, tại sao lại liếm nhau một cách trìu mến, vật
lộn nhau một cách thân tình. Thế mà chỉ cần có một cục xương, một tô
cơm, chúng liền đổi tình bạn trở thành địch thù. Tình người có thế
không?
Có
một gia đình ở tỉnh xa đến qui y với chúng tôi. Thời gian sau, những
đứa con khôn lớn, cha mẹ già yếu. Cha mẹ tương đối khá giả, nên làm di
chúc chia của cho con. Trong di chúc không biết phân chia thế nào, vài
đứa con chạy lên tìm tôi nhờ khuyên giải hộ cho cha mẹ chúng phân chia
công bằng, đừng cho đứa nhiều đứa ít, khiến con cái thấy cha mẹ bất công
không tốt. Tôi liền khuyên chúng nó: "Cha mẹ sanh ra con, nuôi dưỡng
cho học hành đến lớn khôn, lập gia đình có đôi bạn rồi, công ơn cha mẹ
không thể nào kể hết. Giả sử cha mẹ nghèo không có tiền của thì con cái
cũng phải làm ra tiền để nuôi dưỡng cha mẹ, mới tròn bổn phận làm con.
Huống là cha mẹ khá, con đã khỏi nuôi, lại được chia của cho, dù được
bao nhiêu cũng tốt, đòi hỏi thêm làm gì để phiền lòng cha mẹ. Tụi con
thấy, có lắm gia đình cha mẹ chết sớm, nhà nghèo, con cái cũng phải bươn
chải để sống, vậy mà cũng có nhiều người lập nên sự nghiệp. Sánh với
tụi con hiện nay quá tốt, cha mẹ còn sống, lại được chia của, dù ít cũng
hơn người ta quá nhiều rồi. Thôi, là con hiếu phải nghe lời cha mẹ,
đừng phiền trách tổn phước." Chúng không bằng lòng, thưa với tôi thế
này: "Thà là không có gì hết, còn có mà chia đứa nhiều đứa ít là bất
công, không chấp nhận được." Tôi đành im lặng. Chúng chào tôi ra về với
vẻ còn bực tức. Không bao lâu, cha mẹ chúng đến thăm tôi. Nhân khi thăm
hỏi, tôi đem việc chia của cho con ra khuyên: "Làm cha mẹ, hai đạo hữu
phải xử sự với con cái cho công bằng. Nếu có của nhiều chia cho chúng
nhiều, có ít chia cho chúng ít, đừng để đứa nhiều đứa ít nó phân bì
không tốt." Hai vợ chồng thưa với tôi: "Bọn con của chúng con, đứa nào
phá của thì chúng con chia ít, đứa nào biết giữ của thì chia nhiều, như
vậy mới công bằng." Ðến đây tôi hết ý kiến. Thời gian sau, tôi nghe
những đứa con được chia của ít, đã kiện cha mẹ chúng ra tòa. Tôi đành
thở dài, cảm thấy mình bất lực, không đủ biện tài để giáo hóa đệ tử,
thật đáng buồn! Song càng đau buồn hơn khi thấy con người là khôn ngoan
hơn con vật, vậy mà cũng vì sự ăn mặc tài sản, đối với người thân trở
thành kẻ thù. Thiết nghĩ ai thân hơn anh em, ai tình thâm nghĩa nặng
bằng cha mẹ, mà chỉ vì một chút ít tài sản, biến thân thành thù, đổi ân
nghĩa thành đối địch. Thật tình đời càng ngẫm càng đau lòng biết mấy!
Nhân
loại trên hành tinh này có thật tình thương nhau không? Nếu quốc gia
này với quốc gia khác giao hảo tốt đẹp với nhau, khi quốc gia này bị
thiên tai bão lụt, hoặc động đất, quốc gia kia liền gởi lương thực,
thuốc men, tiền bạc sang giúp đỡ. Ðến khi nào đó, hai nước va chạm quyền
lợi nhau, nếu dùng tài ngoại giao bàn luận mà không giải quyết xong, sẽ
dùng đến quân đội vũ khí để sát phạt nhau. Người ta thương nhau chỉ khi
nào không đụng chạm đến quyền lợi, một khi đụng chạm đến quyền lợi, sẵn
sàng sát phạt nhau. Bởi vậy trên thế gian này thân thù thay đổi khó
lường. Tình thương của nhân loại bị giới hạn trong một phạm vi nhất
định, quá phạm vi đó tình thương liền tan biến. Cho đến những người nhân
danh mang tình thương đến cho nhân loại, song cũng bị hạn chế trong
những điều kiện nhất định nào đó, ngoài ra nó có thể biến thành địch
thù.
Qua
những dữ kiện trên, khiến chúng ta nghi ngờ tình thương con người có
thật hay không? Hay nó chỉ có trên ngôn từ, ngoài cửa miệng? Ðây là chỗ
bi quan của những nhà đạo đức chân chánh, cũng là tiếng còi báo nguy của
những người làm việc từ thiện xã hội.
Với
con mắt của Phật giáo, muốn nuôi dưỡng tình thương cho được sinh sôi
nẩy nở mãi và vượt ra ngoài phạm vi giới hạn, chúng ta phải dùng con mắt
trí tuệ thấy rõ thân phận của con người. Sở dĩ chúng ta khép chặt cửa
tình thương là bị tham lam cuồng nộ, si mê thôi thúc che đậy. Một khi
con mắt trí tuệ mở sáng rồi thì ba con quỉ ác độc ấy bị yếu thế. Từ đó
cánh cửa tình thương chúng ta mới mở rộng thênh thang. Làm sao chúng ta
mở sáng mắt trí tuệ? Chúng ta phải nhìn xem, phải xét kỹ đời sống con
người sự thật như thế nào! Mạng sống của chúng ta được bao lâu? Trong
khoảng thời gian sống của chúng ta có an ổn hoàn toàn không? Những người
trước chúng ta và đồng thời với chúng ta có thực sự hạnh phúc không?
Chỉ cần quán sát kỹ ba vấn đề này thì con mắt trí tuệ của ta bừng sáng.
Trước
nhất chúng ta quán sát mạng mình sống được bao lâu? Thật là không có gì
bảo đảm và cố định hết. Chúng ta đang sống ở phút giây này là biết mình
đang sống, qua phút giây khác chưa biết mình ra sao. Biết bao cái chết
chóc đang chờ chực sẵn bên mình và trong người mình. Bước đi sẩy chân
cũng có thể té chết. Lái xe sơ ý cũng có thể đụng chết. Ngồi phi cơ hỏng
máy cũng bị rơi chết. Một mạch máu não vỡ cũng chết. Quả tim ngưng đập
cũng chết v.v... Bởi thế, Phật bảo "mạng người sống trong hơi thở". Ðã
biết mạng sống mình là bất định, là vô thường, không có một tí gì bảo
đảm, tại sao chúng ta không thương yêu nhau, đùm bọc nhau trong những
giờ phút mà chúng ta còn được sống với nhau? Tham lam thù hận để làm gì,
để cho ai, khi mạng sống của mình rất mỏng manh rất tạm bợ? Tại sao
chúng ta không xí xóa cho nhau, không hòa thuận với nhau để cho những
phút giây sống này được an lành vui vẻ. Chính nhờ thấy rõ mạng sống của
mình chợt còn chợt mất mà lòng tham lam thù hận tan biến dần, lòng
thương nhân loại cùng chung số phận như mình càng rộng mở.
Thứ
đến, chúng ta quán sát xem từ khi mở mắt chào đời đến phút giây chúng
ta hiện sống này, toàn khoảng thời gian đó đời sống của chúng ta có hoàn
toàn an ổn không? Chắc chắn ai cũng trả lời rằng không. Bao nhiêu năm
qua, đời sống của chúng ta đã từng trải lắm nỗi gian truân, bao lần đau
khổ. Nào là thân thể bệnh hoạn, nào là gặp cảnh bất như ý, nào là làm ăn
thất bại, nào là tình đời đen bạc..., ôi làm sao mà kể cho hết. Ðời
sống của chúng ta đã khổ như thế, đời sống của người nào có khác gì? Tại
sao chúng ta không thương yêu, không thông cảm, cùng chia sớt nỗi khổ
cho nhau, lại ôm thù chuốc hận làm gì? Ðã cùng chung thân phận đau khổ
như nhau, chúng ta nên khuyên lơn an ủi để làm vơi cạn đôi phần đau khổ
cho nhau. Ðây là hoa tình thương đang chớm nở trong lòng chúng ta.
Cuối
cùng chúng ta hãy quán sát những người trước và những người đồng thời
với chúng ta có ai hoàn toàn hạnh phúc chăng? Những người trước chúng
ta, có những kẻ một thời nổi tiếng hào hoa phong nhã, đến nay chỉ còn
thân tàn ma dại; có những người một thuở oanh liệt hào hùng, nhưng hiện
nay là kẻ phế nhân; có những người trước kia thừa tiền mứa của, nay chỉ
còn là kẻ bần hàn... Ðến những người sống đồng thời với chúng ta, có
những bạn thân đã từ giã chúng ta đi về thế giới bên kia; có những người
đang bị bán thân nằm trên giường bệnh; có những kẻ làm ăn không đủ
sống; có những người thừa của thì con cái lại mất nết hư thân... Những
kẻ trước và người đương thời kể cả chúng ta có ai dám bảo rằng "đời tôi
hoàn toàn hạnh phúc". Cuộc đời đã không hạnh phúc thì chúng ta say mê nó
để làm gì? Tại sao chúng ta không đánh thức nhau, lay tỉnh nhau, đừng
để cạm bẫy của cuộc đời lừa. Hạnh phúc của cuộc đời chỉ là cái bóng mờ
trước mắt, đuổi bắt chúng chỉ chuốc nhọc nhằn. Vì tranh nhau đuổi bắt
hạnh phúc nên con người phải va chạm nhau, nảy sanh oán hờn, thù địch
nhau, tạo thành chuỗi khổ đau vô tận. Chúng ta xét kỹ, thấy rõ rồi cố
gắng đánh thức, kêu gọi nhau hãy dừng chân, đừng đuổi bắt vô ích. Ðây là
tình thương chân thật phát xuất từ đáy lòng của chúng ta.
Qua
ba phần quán sát trên khiến chúng ta mở sáng con mắt trí tuệ, từ đây
dấy khởi tình thương chân thật. Chính tình thương này mới không bị giới
hạn, không có điều kiện hạn chế, và mở rộng thênh thang. Nhờ trí tuệ
sáng ngời này, ba thứ độc tham sân si mới chịu lui bước. Song muốn có
trí tuệ, chúng ta phải có những giây phút an tĩnh, ngồi lại quán sát tận
tường. Chúng ta đừng bị suốt ngày chôn mình trên bàn giấy, trong cơ
xưởng, tối lại dán mắt trên màn ảnh Ti-vi, thì trí tuệ chúng ta không có
cơ hội phát triển.
Tuy
nhiên cội nguồn tình thương chưa hẳn khô cạn, vẫn còn những mạch nước
ngầm trong lòng đất nhân loại mà chúng ta ít khi khơi dậy. Chính đây là
những tia hy vọng của con người, của những nhà đạo đức chân chính.
Một
bà Phật tử thuật chuyện cho tôi nghe: Bà là người đang sống ở đô thị,
quê bà ở tỉnh Vĩnh Long cách xa tỉnh khoảng hai chục cây số. Một lần bà
về quê, đến tỉnh Vĩnh Long sang xe về quê bà. Một chiếc xe cũ kỹ mà hành
khách chật như nêm, xe chạy khỏi tỉnh khoảng năm cây số, có một hành
khách đón xe giữa đường. Xe dừng rước khách, bà thấy một cậu thanh niên
độ trên hai mươi tuổi, mặc quần cụt, áo sơ mi. Chú lơ xe thúc lên nhanh,
cậu thanh niên vội vàng phóng lên xe, chân chạm phải cánh cửa xe, toác
da đổ máu. Cậu ta ngồi xuống bên cạnh bà mà vết thương ở bắp chân vẫn
tuôn máu. Bà trông thấy liền mở túi xách lục soát tìm được một ít bông
gòn, bà xé đưa cậu ta bảo chặm máu và đè cứng chỗ vết thương. Bà lục
trong túi được chai thuốc đỏ, mớ bông gòn còn lại bà thấm thuốc đỏ đắp
lên vết thương. Thấy máu còn chảy, bà lôi chiếc khăn tay trong túi ra,
xé đôi, băng nịt lại thật chặt. Kế còn thừa một ít bông gòn, bà thấm
thuốc đỏ lau chung quanh vết thương cho cậu. Cậu thanh niên được bà cụ
bảy muơi tuổi săn sóc vết thương một cách nhiệt tình chân thiết, khiến
đôi mắt cậu nhìn bà với vẻ ngạc nhiên kính quí. Mọi người trên xe đều
hướng mắt nhìn bà với cái nhìn mến phục. Ðến điểm xuống xe, cậu thanh
niên bước xuống trước, vết thương ở chân đã khô máu, bà cụ xuống sau.
Cậu chờ bà cụ xuống xong, cúi đầu chào bà rồi mới ra đi, đi một đoạn cậu
còn nhìn xem bà lão đi về lối nào!
Cũng
bà Phật tử trên, bà dẫn một đứa cháu ngoại trai độ mười ba tuổi lên Tu
viện Chân Không thăm chúng tôi. Gặp lúc chư Tăng xẻ mít chín, nhằm loại
mít ngon nhất vườn chùa để dùng trong nửa giờ nghỉ công tác, thầy Tri
khách chia hai bà cháu một phần khiêm nhường dùng lấy thảo. Hai bà cháu
dùng độ muời múi mít, còn lại một phần ba, bà bảo cháu: "Bà cháu mình
nhường một phần ba này để cho người ăn xin." Thằng bé đang ăn ngon miệng
đành phải dừng tay. Bà đi tìm một bao nylon rửa sạch, lột từng múi mít
bỏ vào bao nylon, xong xuôi bà cột lại để vào túi xách. Vài giờ sau, hai
bà cháu từ giã chúng tôi xuống chợ về thành phố. Xuống chợ, bà đi tìm
những người ăn xin tặng mít cho họ xong, bà mới lên xe về. Mấy múi mít
thật không có giá trị bao nhiêu, nhưng khi mình đang ăn ngon miệng mà
nhớ đến những người ăn xin ở đầu đường xó chợ không được nếm món ăn này,
bà liền dừng tay, ngăn cháu để nhường phần cho những người xấu số ấy.
Thật là một tấm lòng vàng ngọc, một tình thương tràn trề ở thế gian này
ít thấy. Thử nghĩ nếu tất cả chúng ta đều có một tình thương vô hạn như
bà thì xã hội đang nghèo khó của chúng ta sẽ giảm khổ đau biết mấy. Còn
nhiều người có tấm lòng vàng như bà, hoặc trội hơn, mà chúng tôi chưa
biết, có khi đã biết mà lại quên. Mong rằng nhân loại sẽ được nhiều
người luôn nhớ đến những kẻ khổ đau, để chia cơm xẻ áo với họ, khiến
hành tinh chúng ta sẽ trở thành cõi Cực lạc ở mai sau.
Tình
thương vô điều kiện không giới hạn, nhà Phật gọi là tâm từ bi. Tâm từ
bi này nhờ động cơ trí tuệ thúc đẩy mới đủ sức đập tan những cánh cửa
bản ngã, gia đình, phe nhóm, tôn giáo, quốc gia... mở rộng thênh thang
không giới hạn. Người sẵn tâm từ bi thì, khi mình được ăn ngon nhớ đến
kẻ đói khát, mình thành công thương người thất bại, mình vui sướng nhớ
đến kẻ khổ đau, mình giàu sang nghĩ đến kẻ nghèo khó, mình hơn thương kẻ
thua..., do đó mà dứt được tâm ích kỷ ngạo mạn. Nhân loại đang đau khổ
lắm rồi, chúng ta không thể dang tay cứu vớt hết được, ít ra chúng ta
cũng đừng chồng chất khổ đau thêm, khiến quá sức chịu đựng của con
người. Chúng ta hãy kêu gọi nhau thức tỉnh cơn ngủ si mê, đừng chạy theo
tham lam cuồng nộ, dừng tay gieo rắc đau khổ lên nhau. Hạnh phúc không
bao giờ có nơi con người ích kỷ tham lam. Hạnh phúc không bao giờ có ở
con người si mê cuồng nộ. Hạnh phúc chỉ có với người luôn chan rải tình
thương.
HT.Thích Thanh Từ