Cuộc sống, nhất là cuộc sống vợ chồng thì làm sao tránh được sự hờn ghen nhưng đó không phải là cách giải quyết cho những mâu thuẫn, những sai lầm mà người vợ hoặc người chồng mắc phải.
Trong bản chất của thương yêu phải có
tính đồng nhất. Niềm vui của mình cũng là niềm vui của người kia, nỗi
khổ của người kia cũng là nỗi khổ của mình. Không có cái ước vọng của
riêng anh mà em không được biết, không có cái sở thích của riêng em mà
anh chẳng cần phải quan tâm. Anh và em khi đã kết tóc se duyên thì hai
cuộc đời coi như một. Cái gì xảy ra cho người này là cũng đồng thời xảy
ra cho người kia. Số phận người này sẽ tùy thuộc vào số phận người kia.
“Mình
với ta tuy hai mà một”- hai thể xác hòa quyện thành một linh hồn, một
số phận thì đó mới đích thực là thương yêu. Mình là tiếng xưng hô của
chính ta, nhưng cũng để gọi người bạn đời bằng cái giọng thiết tha trìu
mến. Ngay tiếng gọi đó ta đã thấy được sự sáp nhập ranh giới giữa đôi
bên, cái ngã riêng biệt đã bị phủ lấp.
Cho nên trong quá trình
thương yêu ta phải học hỏi lẫn nhau để chọn lọc những cái chung có tính
chất xây dựng một hạnh phúc bền vững, còn những cái riêng không hay,
hoặc những cá tính làm cho bên kia phải gắn sức chịu đựng thì phải tìm
cách buông bỏ bớt. Đồng nhất không có nghĩa là ta phải buông bỏ tất cả
để giống y như người kia, hay người kia phải thay đổi tất cả để trở
thành bản sao của ta. Cái đó là hệ lụy chứ không phải đồng nhất. Đồng
nhất nghĩa là hòa hợp, là không có quá nhiều xung khắc.
Dù ta và
người kia có nguyện vọng sáp nhập cuộc đời với nhau thành một, hòa điệu
với nhau về tính cách và lý tưởng sống, thì ta cũng đừng quên rằng
người kia vẫn có những điều không thể nào hoàn toàn giống ta. Người kia
đến từ phương trời xa lạ, có gia đình và bạn bè, có kiến thức và tập
quán, có nhận xét và cảm xúc, có sở thích và lý tưởng. Ta muốn thương
yêu thì chỉ xin được tham dự vào cuộc đời của người đó chứ không phải là
vứt cuộc đời của họ ra mà để cuộc đời ta vào.
“Ta với mình tuy
một mà hai”- ta đừng quên câu ca dao thứ hai này là một nửa không thể
tách rời với câu thứ nhất. Vậy trong nguyên tắc hạnh phúc lứa đôi thì ta
với mình vừa là một mà cũng vừa là hai. Là một vì muốn hướng tới sự hòa
điệu hợp nhất, là hai vì muốn hướng tới sự buông xả thảnh thơi. Buông
xả nghĩa là không thao túng hay giam hãm đời nhau, cho nhau không gian
để thở, để hòa điệu với mọi người, với đất trời và sự sống.
Nhưng
ta thường nhân danh tình thương hay sự hy sinh mà bắt đối tượng thương
yêu của ta nhốt vào cái lồng định kiến. Ta muốn người kia phải vắt kiệt
năng lượng ra để say mê chìu chuộng ta, nhất nhất phải theo ý ta. Người
kia phải ở đó mãi cho ta, hoặc nếu có đi đâu cũng phải trong tầm kiểm
soát của ta, đầu óc lúc nào cũng chỉ hướng đến một mình ta và chỉ có ta
mà thôi. Ta tin chắc rằng chỉ khi nào nắm chặt người đó trong tay rồi
thì người đó sẽ mãi thuộc về ta. Nhưng ta đã lầm, bản năng của con người
cần sự tự do rất lớn, càng bị giam hãm thì càng muốn thoát ly. Tiền
bạc, quyền lực, sắc đẹp làm sao có thể trói buộc số phận của một con
người, trừ kẻ đó vướng vào vũng lầy đam mê. Thương yêu mà người này trở
thành lính gác của người kia thì có khác gì một chuyến lưu đày.
Cách
biểu hiện đó chứng tỏ người kia vẫn còn nằm ở ngoài ta. Ta vẫn chưa
thấy được người kia là một phần của ta và thậm chí người kia cũng chính
là ta. Không có cái thấy này tức là ta chưa tiếp xúc được con người toàn
vẹn kia. Người kia đâu chỉ có cái hình hài bằng xương bằng thịt. Tất cả
những chất liệu mà người kia đã hiến tặng cho ta ngay từ thuở ban đầu
như ân tình, tha thứ, che chở, tin yêu… đều là những tinh ba quý giá
nhất đã đi vào trong ta và góp phần để ta trở thành như ngày hôm nay.
Khi
ta chưa thấy được đối tượng thương yêu ở ngay trong chính ta thì ta vẫn
chưa đến được đỉnh cao của tình yêu. Anh là em và em cũng là anh. Đây
không phải là một triết lý cao siêu, nó là một sự thật hiển nhiên mà bắt
buộc mỗi cặp lứa đôi phải thấu triệt. Chỉ khi nào ta tiếp xúc được cái
bản thể của con người ấy thì ta mới không còn quờ quạng nắm bắt những
hiện tượng chỉ nhất thời xảy ra. Ta sẽ không hờn ghen.
Hờn ghen
là biểu hiện của sự đuối sức trong cái nhìn về bản thể của người kia,
nghĩa là ta đã vướng kẹt quá nhiều vào phần hình tướng ở ngoài ta. Điều
này chẳng tội vạ gì nhưng sẽ làm tính mầu nhiệm linh thiêng của tình yêu
phai sắc, nó sẽ trở nên bình thường hóa. Cố nhiên ai cũng có những hạt
mầm ích kỷ, nhưng đừng để nó biến thành một nguồn năng lượng quá lớn thì
ta sẽ đánh mất giá trị thương yêu. Sống mà luôn bị bao trùm bởi năng
lượng chiếm hữu ích kỷ của người bên cạnh thì làm sao sống nổi.
Nếu
ta thực sự ý thức được tất cả những gì ta đã cho người kia và tất cả
những gì người kia đã cho ta, chính là ta đã có mặt trong người kia và
người kia đã có mặt trong ta thì tại sao ta phải hờn ghen? Hờn ghen có
thật là hương vị của tình yêu, là chất keo sơn bảo trì một hạnh phúc,
hay nó là trá hình của một cảm xúc bị tổn thương của riêng ta? Ta chẳng
quan tâm gì đến cái khát vọng của người kia. Nếu đó là những nhu yếu quá
đáng thì ta phải tìm cách điều chỉnh lại nhận thức của người kia. Nếu
đó là những nhu yếu hợp lý nhưng lại là khiếm khuyết của ta thì ta hãy
xin người đó giúp ta thay đổi. Ta thường không làm được như vậy, chỉ
biết làm mọi thứ rối tung lên như để đòi lại sự thương tổn.
Tất
nhiên là tình yêu cao thượng thì sẽ ít có những đòi hỏi chỉ để thỏa mãn
chính mình mà không nghĩ đến nỗi khổ niềm đau của đối phương, nhưng đời
sống còn chìm trong lãng quên thì con người vẫn còn mắc nhiều lầm lỗi.
Lời hứa thủy chung kia họ vẫn nhớ, mái ấm gia đình họ vẫn thương, nhưng
đôi khi năng lượng yếu kém thì cũng khó vượt qua được những đòi hỏi của
một bản năng rất con người. Trong cơn nhẹ dạ nhất thời họ có thể bị dụ
dẫn vào con đường lầm lạc, ta phải tìm mọi cách đưa họ trở về với con
người năm xưa thì ta mới đích thực thương yêu. Trách móc, tức giận, hờn
ghen hay trừng phạt đều là những phản ứng ích kỷ của cảm xúc, chỉ đẩy
người kia đi xa hơn mà thôi.
Tại vì càng hờn ghen, càng giận tức
thì ta càng xấu hơn. Ta đã mất điểm trong mắt người kia, bây giờ lại
càng mất điểm hơn. Thái độ khôn ngoan nhứt là trở về làm mới chính mình.
Sau đó, nếu có thể thì ta cố gắng mở trái tim ra để ôm lấy những vụng
về lầm lỡ của người kia mà đừng nói năng hay đừng làm bất cứ điều gì
khiến cho người kia nghĩ rằng ta đang củng cố cái nhà tù cho họ. Khả
năng quay về sẽ không khó nếu người kia nhận thấy con đường ấy thật sự
an toàn và đầy ắp tình thương.
Chút biểu hiện hờn ghen tinh tế
cũng có thể làm cho người kia thấy mình vẫn còn được thương yêu. Nhưng
nếu trở thành một thói quen, một cơn sốt mãn tính, thì người kia sẽ rất
mệt mỏi và sợ hãi vì thấy được cái không gian nhỏ xíu mà ta đã qui định
cho họ. Lúc nào thoát được khỏi ta mà người kia cũng thở phào nhẹ nhỏm
là chứng tỏ tình thương họ giành cho ta chỉ còn là trách nhiệm. Lẽ dĩ
nhiên đời sống hôn nhân cần phải có những điều kiện cần thiết để gắn bó,
nhưng nếu ta biến những cam kết đó thành ra thứ uy lực răn đe thì không
còn là tình yêu nữa, bởi bản chất của tình yêu luôn là sự tự nguyện.
Cũng
như cơn giận, hờn ghen là một loại cảm xúc rất mạnh, dễ phát triển
thành một cơn bão và sức tàn phá cũng khôn lường. Ta đừng để lối phản
ứng vụng về hời hợt làm thương hại đến những người lân cận, nhất là
người mà ta đã từng vay quá nhiều nợ ân tình. Điều cần làm là ta phải ý
thức được năng lượng hờn ghen đang xuất hiện trong tâm và lập tức đem
hết sự chú tâm trở về nương tựa vào hơi thở. Không nên phản ứng hay
quyết định bất cứ điều gì trong lúc cảm xúc còn đang ở mức cao trào.
Ta
đừng nghĩ gì về người kia, đừng tất tã chạy tìm thêm chứng cớ để kết
tội. Hãy trở về chăm sóc cảm xúc trong chính ta trước. Tự nhủ lòng nhất
định sẽ không vì sự tha hóa của người kia mà ta đánh mất con người dễ
thương của mình. Người kia đã là nạn nhân của sự sai lầm, ta cũng trở
thành nạn nhân của khổ đau thì còn ai nữa để cứu giúp. Cho nên phải cố
gắng vững vàng như ngọn núi, không để cho cơn bão cảm xúc xô ngã niềm tự
tin thì mới mong đủ sức để chuyển hóa được tình trạng.
Cứ tiếp
tục duy trì hơi thở thật bền cho đến khi nào ta thật sự bình ổn và tươi
mát trở lại. Sau đó ta mới chủ động một cách khéo léo và nhẹ nhàng để
tiếp cận người kia. Hãy nhớ là ta đang làm công tác của một người cứu hộ
nên không được manh động, đừng để cho người kia bị căng thẳng và sợ hãi
thì ta sẽ không tìm hiểu được sự việc và giúp ích được gì cả. Trường
hợp ta thực sự thấy mình quá yếu đuối, không thể thoát ra khỏi vũng lầy
khổ đau vì năng lực hờn ghen quá lớn thì hãy nhờ bên kia giúp đỡ. Viết
một thiệp báo cho họ biết là ta đang rất khổ vì hờn ghen và xin quay về
giúp ta lấy năng lượng đó ra.
Người kia mà một người có hiểu
biết và tình thương với ta thì chắc chắn sẽ không từ khước một lời thỉnh
cầu thành khẩn như vậy. Nhân lúc người kia có thiện chí quay về giúp đỡ
ta hãy xin họ nói cho ta biết là ta đã có những vụng về khiếm khuyết
nào cần phải thay đổi, và ta nên làm gì hay không nên làm gì để được
đáng yêu hơn. Nhớ đừng bao giờ dùng tới hình thức khổ nhục để khiến họ
động lòng trắc ẩn, cách giải quyết nhứt thời đó sẽ làm cho họ mau chóng
khinh lờn và trở thành chay cứng trong cảm xúc.
Ta có tới hằng
trăm nghệ thuật để nắm bắt trái tim người, không cần phải dùng tới cách
hờn ghen bóng gió mà làm hư hại đến niềm tin kính lẫn nhau. Tình yêu vì
vậy sẽ xanh xao, càng cố yêu lại càng yếu sức. Có khi không nắm mà ta
nắm được tất cả, nhưng khi ta muốn nắm tất cả thì lại không nắm được gì.
Đó là điều bí ẩn của cuộc sống, kẻ nào nắm được chiếc chìa khóa này sẽ
trở thành kẻ có uy lực mạnh mẽ nhất trong tình yêu.
Minh Niệm